Trong lĩnh vực an toàn thực phẩm, thuật ngữ "dư lượng thuốc trừ sâu"liên tục gây ra sự lo lắng của công chúng. Khi các báo cáo phương tiện truyền thông tiết lộ dư lượng thuốc trừ sâu được phát hiện trong rau của một thương hiệu nào đó, các phần bình luận tràn ngập các nhãn gây hoang mang như "sản phẩm độc hại". Quan niệm sai lầm này—đánh đồng "dư lượng phát hiện được" với "mối nguy hại cho sức khỏe"—đã tạo ra sự ngờ vực không cần thiết đối với an toàn thực phẩm. Việc thiết lập một khuôn khổ khoa học để cắt giảm tiếng ồn bằng tư duy hợp lý là rất cấp thiết.

I. Thiết lập tiêu chuẩn: Sự cân bằng tinh tế giữa khoa học và thực hành
Giới hạn dư lượng thuốc trừ sâu do Ủy ban Tiêu chuẩn Thực phẩm (CAC) thiết lập là đỉnh cao của hàng ngàn nghiên cứu độc tính. Các nhà khoa học xác định Mức tác dụng phụ tối đa không quan sát thấy (NOAEL) thông qua các thí nghiệm trên động vật, sau đó áp dụng hệ số an toàn gấp 100 lần để tính Lượng hấp thụ hàng ngày có thể chấp nhận được (ADI) cho con người. Ví dụ, ADI chothuốc diệt cỏ clorpyrifoslà 0,01 mg/kg, nghĩa là một người lớn nặng 60 kg có thể tiêu thụ an toàn 0,6 mg mỗi ngày.
Tiêu chuẩn hiện tại của Trung QuốcAnh 2763-2021bao gồm giới hạn dư lượng cho 564 loại thuốc trừ sâu trên 387 danh mục thực phẩm, phù hợp với các quy định tại EU và Hoa Kỳ. Ví dụ, giới hạn procymidone trong tỏi tây là 0,2 mg/kg ở Trung Quốc so với 0,1 mg/kg ở EU. Những khác biệt như vậy bắt nguồn từ thói quen ăn uống, không phải là bất đồng cơ bản về an toàn.
II. Công nghệ phát hiện: Cái bẫy nhận thức của các công cụ chính xác
Các thiết bị phân tích hiện đại có thể xác định dư lượng tạiphần tỷ (ppb)mức độ. Sắc ký lỏng khối phổ (LC-MS) phát hiện nồng độ tương đương với việc hòa tan một hạt muối trong một bể bơi cỡ Olympic. Độ nhạy này có nghĩa là các chất cặn bã "không phát hiện được" đang trở nên hiếm. Năm 2024, các chất cặn bã thuốc trừ sâu thông thường đã được phát hiện trong 68% các sản phẩm nông nghiệp được lấy mẫu, nhưng chỉ có 1,4% vượt quá giới hạn—chứng minh rằng"Phát hiện là phổ biến, vượt quá tiêu chuẩn là hiếm."
Cácđộ lớn của dư lượngvấn đề rất quan trọng. Đối với cypermethrin, giới hạn trong cam quýt là 2 mg/kg. Để đạt đến liều nguy hiểm, người ta cần tiêu thụ 200 kg cam quýt tuân thủ—một đánh giá rủi ro phi lý như sợ muối ăn (liều gây tử vong trung bình: 3 g/kg).
III. Quản lý rủi ro: Một biện pháp phòng thủ nhiều lớp cho an toàn thực phẩm
Bộ Nông nghiệp Trung Quốc đã có những bước tiến thông qua các sáng kiến như"Chiến dịch đặc biệt về kiểm soát chất cấm và cải thiện chất lượng" đạt tỷ lệ tuân thủ 97,6% vào năm 2024. Hệ thống truy xuất nguồn gốc Blockchain hiện giám sát 2.000 cơ sở sản xuất, theo dõi 23 điểm dữ liệu từ trang trại đến bàn ăn. Người tiêu dùng có thể quét mã QR để truy cập hồ sơ sử dụng thuốc trừ sâu và báo cáo phòng thí nghiệm.
Khi đối mặt với "dư lượng thuốc trừ sâu" trong báo cáo thử nghiệm, người tiêu dùng cần nhận biết:phát hiện ≠ vi phạm, và các chất cặn bã không gây nguy cơ cho sức khỏe. Rửa sản phẩm dưới vòi nước chảy trong 30 giây sẽ loại bỏ 80% chất cặn bã trên bề mặt. Nguy hiểm hơn là những tuyên bố tuyệt đối như "tất cả thuốc trừ sâu đều có hại", đe dọa nền tảng của nền nông nghiệp hiện đại.
Trong thời đại đất canh tác căng thẳng và dân số tăng trưởng, thuốc trừ sâu vẫn là yếu tố thiết yếu đối với an ninh lương thực. Bằng cách phân biệt "phát hiện" với "vượt tiêu chuẩn" và hiểu được khoảng cách giữa 0,01 mg và 1 mg, chúng ta thoát khỏi tư duy nhị phân. An toàn thực phẩm không phải là về rủi ro bằng không, mà làrủi ro được quản lý—một nỗ lực chung đòi hỏi các nhà quản lý, nhà sản xuất và người tiêu dùng phải chấp nhận khoa học thay vì chủ nghĩa giật gân.
Thời gian đăng: 16-04-2025